Hoành Ảm tức giận rút súng ra, vẻ mặt dữ tợn bắt đầu nả súng điên cuồng với Babol.

Babol nhận ra loại vũ khí súng lục của nhân loại, bắn vào người rất đau nhưng không thể đục thủng vảy cá của nó.

Vì thế Babol ôm một chậu hoa lớn vọt về phía Hoành Ảm, nếu hắn ở trước mặt Hoành Ảm có vẻ yếu đuối, vậy dùng những thứ khác đánh hắn là được.

Nhưng chuyện làm Babol không ngờ tới đã xảy ra, những viên đại kia lại trực tiếp phá vỡ vảy cá kiên cố của hắn, chui vào trong cơ thể!

Cho dù không tới gần Hoành Ảm, cơ thể của hắn cũng trở nên yếu đi!

Tất cả những vĩ khí Hoành Ảm mang theo bên người đều có khả năng vô hiệu hóa siêu năng lực!

Tuy loại đặc tính này sẽ biến mất không còn nữa nếu như cách xa cơ thể Hoành Ảm vài phút, nhưng mặc dù thế mỗi phát súng của Hoành Ảm có thể phá vỡ phòng ngự của sinh vật siêu năng ngang cấp!

Dưới sự uy hiếp của súng lục, Babol căn bản không thể ôm chậu hoa tới gần Hoành Ảm, trong khoảng thời gian ngắn đã bị đánh tới thương tích đầy mình.

Mắt thấy tình thế không đúng lắm, Benbour liền vọt thẳng về phía Phùng Duệ Tinh, muốn bắt lấy Phùng Duệ Tinh.

Tên nhóc Hoành Ảm này quá quỷ dị, cho dù hắn và Babol cùng tiến tới có lẽ cũng không làm được gì, thế nhưng Phùng Duệ Tinh chỉ là một nhân loại làm nghề kinh doanh bình thường, chỉ cần bắt được hắn thì Hoành Ảm cũng chỉ có thể bó tay chịu trói!

Phùng Duệ Tinh tựa hồ sợ ngây người, đối mặt với Benbour lao tới cũng không có chút hành động nào, thậm chí còn uống ngụm trà.

Sắc mặt Benbour vui vẻ, nhưng vào lúc này một bàn tay mảnh khảnh đã chụp lấy cổ tay Benbour, làm hắn không thể động đậy.

Mà người chụp cổ tay hắn là một cô bé vóc người nhỏ bé, xem dáng vẻ thì là một cô bé nhân loại mười mấy tuổi, chính là cô bé quàng khăn đỏ.

Trước đây Ôn Văn chính là dùng tư thế này bắt cô bé quàng khăn đỏ, mà hiện giờ cô bé quàng khăn đỏ cũng dùng tư thế này, muốn xem Benbour là Ôn Văn để báo thù!

Vì thế cô bé quàng khăn đỏ ôm phẫn nộ đá một phát vào giữa hai chân Benbour.

Bộ phận yếu ớt của loại cá bình thường đều được lớp vảy cá bảo vệ, Benbour cũng không ngoại lệ, tính ra sẽ miễn dịch với loại công kích này.

Nhưng cô bé quàng khăn đỏ dù sao cũng là quái vật cấp Tai Nạn, cho dù có lớp vảy chống đỡ thì cũng không có cách nào chống đỡ nổi sức mạnh của cô.

Sau một tiếng tan vỡ rõ ràng, Benbour ngã quỵ xuống đất, cố chịu đựng đau đớn cầu xin: "Được rồi, bọn tao nhận thua, chỉ cần mày thả bọn tao đi, bọn tao sẽ không tiếp tục tới quấy rầy bọn mày nữa!"

Phùng Duệ Tinh cười xùy một tiếng, cơ thể nghiêng tới trước nhìn Benbour nói: "Mày cho rằng nháo loạn tới mức độ này mà tao còn có thể để bọn mày sống sống rời đi à?"

Đầu cá của Benbour run run một cái, sau đó ngoài mạnh trong yếu nói: "Giết bọn tao thì bọn mày cũng khó thoát khỏi cái chết, bọn tao là người của Đọa Thần Huyết, nếu bọn mày dám giết bọn tao thì sẽ bị Đọa Thần Huyết trả thù!"

Đọa Thần Huyết...

Lúc này Phùng Duệ Tinh nghiêm túc, anh đương nhiên biết Đọa Thần Huyết là một trong những tổ chức bí ẩn nguy hiểm nhất liên bang, cũng là mục tiêu mà Hoành Ảm vẫn luôn chấp nhất truy tìm!

Hoành Ảm đang chiến đấu với Babol trừng to mắt, cả người khựng lại một chút, sau đó một quyền đấm vào cằm Babol, đánh bay hắn ra ngoài.

Trải qua thời gian huấn luyện chuyên ngành ở công ty bảo vệ, năng lực của Hoành Ảm đã có tiến bộ rất lớn so với trước kia.

Ánh mắt Hoành Ảm sáng quắc nhìn Benbour, thầm nghĩ rốt cuộc nên chiên xào nấu nướng hay ăn sống...

Cô bé quàng khăn đỏ và nhóm quái vật khác thì không có phản ứng gì, Đọa Thần Huyết là cái quái gì, có thể ăn không?

Nhưng Ôn Văn đang ở thành phố Khánh Xuyên lại nhếch khóe miệng...

...

Ở thành phố Khánh Xuyên, Ôn Văn vừa chú ý động tĩnh bên kia vừa đang càn quét đám quái vật bên này.

Mà hiện giờ anh đang đuổi bắt một vật thu nhận đã ở thành phố Khánh Xuyên này một khoảng thời gian khá lâu.

Căn cứ theo tình báo của hiệp hội thành phố Khánh Xuyên, vật thu nhận này có hình người, nó vẫn luôn lắc lư trong phạm vi thành phố Khánh Xuyên, vẫn luôn gây án.

Có điều vật thu nhận này uy hiếp không lớn, hơn nữa còn không dễ bắt, những vụ án mới xuất hiện đều có mức độ uy hiếp cao hơn vật thu nhận này nên vẫn không có ai quản lý.

Ôn Văn nhìn tài liệu xong thì cảm thấy khá hứng thú.

Ngoại hình của vật thu nhận này là một ông cụ mặc áo trắng quần thun ba lỗ quần đùi mang dép kiểu cũ, hành vi giống như những ông cụ bình thường.

Nhưng bởi vì ông lão này đột nhiên xuất hiện, không hề có liên quan gì tới liên bang, hơn nữa cũng không có ý nghĩ, chỉ bị siêu năng lực quái dị trong cơ thể khống chế hành động mà thôi, vì thế được sếp vào vật thu nhận.

Ông cụ này sẽ không ở một chỗ quá lâu, bình thường giống như một ông cụ hiền lành nhưng khi nhìn thấy những vật thể không tròn vo sẽ vô tức tiến tới vo.

Trải qua hắn vo, vật đó sẽ trở nên rất tròn lán, tràn đầy mỹ cảm.

Vì thế lần đầu tiên vật thu nhận này bị phát hiện là trong một tiệm trưng bày tư nhân, trong tiệm có một con nhím phỉ thúy.

Lúc ông cụ tham gia triển lãm nhìn thấy con nhím thì lập tức xông thẳng tới, hai tay xoa xoa nắn nắn, sau khi vo xong thì nhím phỉ thúy biến thành dúi hồng ngọc...

Về phần tại sao từ phỉ thúy biến thành hồng ngọc, đương nhiên là gì con nhím được điêu khắc cực kỳ chân thực, phần gai nhọn giống như kim vậy...

Mà sau đó ông cụ này nhiều lần lui tới khắp phố lớn ngõ nhỏ, rất nhiều món đồ và ngay cả thú cưng cũng không thoát khỏi ma trảo của hắn.

Sư tử đá ở trước cửa, rồng điêu khắc bằng gỗ to lớn, chú chó Sa Bì đáng thương, còn có gương mặt mụn chập chùng của cậu trai đang trong thời kỳ dậy thì...

Rất nhiều thứ bị ông cụ này vo, có thứ gia tăng giá trị, có thứ không đáng một đồng.

Ôn Văn dự tính túm ông cụ này vào trong trạm thu nhận, sau đó dùng cành nhánh của thụ tinh ngụy ngôn để ông cụ này làm đồ chơi vo thành một đống hạt châu, phỏng chừng rất đáng giá...

Có điều ông cụ này thật sự không dễ bắt, dù sao thì cũng là một vật thu nhận, sao có thể dễ dàng như thoạt nhìn chứ.

Toàn thân ông cụ không thể tổn hại, chỉ có bàn tay có thể chảy máu, nhưng loại chảy máu này giống như một loại hiện tượng hơn là bị tổn thương.

Nếu không có ai trêu chọc hắn, ông cụ này chính là một ông cụ bình thường loanh quanh trong thành phố một hai ngày mới có thể tìm được thứ để vo.

Nhưng nếu bị tức giận thì chính là vạn vật đều có thể vo, bất cứ vật gì vào trong tay hắn đều bị vo thành tròn vo mượt mà... bao gồm cả người!

Ông cụ trong trạng thái phẫn nộ sẽ có thực lực cấp Tai Nạn, hơn nữa tuyệt chiêu đặc biệt vo tròn đồ vật kia làm thành phố Khánh Xuyên muốn tập trung ứng phó một vật thu nhận như hắn, đáng tiếc là vẫn chưa chọn ra được thời gian, vì thế chỉ có thể để mặc ông cụ này đi xung quanh vo đồ.

Có điều cho dù mặc kệ thì hiệp hội thành phố Khánh Xuyên vẫn phái nhân viên hỗ trợ chú ý tới hành tung của ông cụ này, vì thế lúc Ôn Văn muốn thì có thể dễ dàng tìm được.

Nhìn thấy ông cụ chắp tay sau đít chậm rãi dạo quanh phố lớn ngõ nhỏ, Ôn Văn chuẩn bị ra tay, có điều đúng lúc này anh biến sắc, sau đó mỉm cười quỷ dị.

Hai tên quái ngư này thế mà lại tới từ Đọa Thần Huyết?

Anh đang lo lắng không có tổ chức cường đại để nhóm chấp sự Hắc Thập Tự gây sự thì Đọa Thần Huyết đã đưa tới cửa, bọn chúng đúng là người tốt mà.

Ôn Văn cười híp mắt tự nói: "Lần trước mình phá sập hang ổ bên khu Hoa Phủ của chúng, lần này lại tới phá có phải hơi thái quá không...."

"Nếu chừa lại một đường lui, ngày sau sẽ gặp lại nhau, vì thế..."

"Mình muốn bọn chúng! Mình muốn giết chết bọn chúng!"

1.00086 sec| 2406.313 kb